Global

bản sắc riêng của chúng ta là gì; danh tính của các tác nhân văn minh còn lại là gì?

"Để đối đầu một cách hiệu quả với phương Tây trong cuộc chiến giữa các nền văn minh mà Nga đang tiến hành, cần phải tính đến thứ bậc của các kế hoạch. Mức độ nhận dạng cao nhất: danh tính của kẻ thù là gì (chúng ta đang chiến đấu với ai); bản sắc riêng của chúng ta là gì; danh tính của các tác nhân văn minh còn lại là gì?

 

Tại sao cuộc phỏng vấn của Tucker Carlson lại mang tính định mệnh đối với cả phương Tây và Nga?

Hãy bắt đầu với điều gì đó đơn giản hơn - với nước Nga.  Tại đây, Tucker Carlson đã trở thành tâm điểm kết hợp của hai mảng - cực - khác nhau của xã hội Nga: dành cho những người yêu nước có tư tưởng và những người phương Tây ưu tú, những người vẫn giữ lòng trung thành với Putin và Quân khu phía Bắc.

 

Ở Trung Quốc có một đặc điểm tuyệt vời

Ở Trung Quốc có một đặc điểm tuyệt vời

"Ở Trung Quốc có một đặc điểm tuyệt vời - vận hành theo tỷ lệ, chứ không phải với những đối lập tư hữu triệt để - có/không, tốt/xấu. Điều này được gọi là 'sự thống nhất của các mặt đối lập'. Một cái gì đó không còn là cái này nữa, nhưng vẫn chưa hoàn toàn là cái kia. Hòa giải, dịch thuật một cách tinh vi, đóng băng thành các cấu trúc tự trị.

 

TẤT CẢ LÀ FAKE NEWS TRONG XÃ HỘI DÂN CHỦ TỰ DO _ PHỎNG VẤN ÔNG ALEXANDRE DOUGUINE

Alexandre Dougine nói rằng «Tôi không giữ một vị trí chính thức nào trong Nhà nước Nga. Tôi không có đường dây điện thoại  trực tiếp với Vladimir Poutine, cũng chưa gặp ông ta. Nhưng tôi có cách truyền đạt ý kiến của mình.
Ông Dougine nói : «Nếu bạn so sánh những lý luận qua những bài viết của tôi, bạn có thể đi đến kết luận rằng Vladimir Poutine đã nghe theo hầu như tất cả những đề xuất về vấn đề chính trị của tôi. Poutine đã hàn gắn chặt mối quan hệ với hai nước : Iran và Thổ Nhĩ Kỳ và ông ta đã hoàn tất việc sáp nhập bán đảo Crưm vào nước Nga, những điều này tôi đã khuyến nghị nhiều năm trước.  Ông ta đưa ra những chuẩn mực và tầm quan trọng của truyền thống cho xã hội Nga. Cũng như việc thiết lập Liên bang Á-Âu mà nó sẽ là nền móng cho việc thành lập một đế chế Á-Âu.  Mười năm trước đây, khi tôi dự một buổi hội thảo ở Washington, người ta đã có lời giới thiệu : «Muốn biết rõ ông Douguine thì  chỉ cần đọc những gì ta viết và so sánh với những hành động của ông Poutine ».

COUNTER-HEGEMONY IN THE THEORY OF THE MULTIPOLAR WORLD

Although the concept of hegemony in Critical Theory is based on Antonio Gramsci’s theory, it is necessary to distinguish this concept’s position on Gramscianism and neo-Gramscianism from how it is understood in the realist and neo-realist schools of IR.

The classical realists use the term “hegemony” in a relative sense and understand it as the “actual and substantial superiority of the potential power of any state over the potential of another one, often neighboring countries.” Hegemony might be understood as a regional phenomenon, as the determination of whether one or another political entity is considered a “hegemon” depends on scale. Thucydides introduced the term itself when he spoke of Athens and Sparta as the hegemons of the Peloponnesian War, and classical realism employs this term in the same way to this day. Such an understanding of hegemony can be described as “strategic” or “relative.”

In neo-realism, “hegemony” is understood in a global (structural) context. The main difference from classical realism lies in that “hegemony” cannot be regarded as a regional phenomenon. It is always a global one. The neorealism of K. Waltz, for example, insists that the balance of two hegemons (in a bipolar world) is the optimal structure of power balance on a world scale[ii]. R. Gilpin believes that hegemony can be combined only with unipolarity, i.e., it is possible for only a single hegemon to exist, this function today being played by the USA.

In both cases, the realists comprehend hegemony as a means of potential correlation between the potentials of different state powers. 

Gramsci's understanding of hegemony is completely different and finds itself in a completely opposite theoretical field. To avoid the misuse of this term in IR, and especially in the TMW, it is necessary to pay attention to Gramsci’s political theory, the context of which is regarded as a major priority in Critical Theory and TMW. Moreover, such an analysis will allows us to more clearly see the conceptual gap between Critical Theory and TMW.